Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

E-tình

0 comments
Công nghệ càng ngày càng vươn xa, nó chạm tới mọi ngóc ngách của xã hội, lắm chuyện nảy sinh, nảy sinh khi người ta đã quá lạm dụng nó, có thể các bạn sẽ soi thấy mình 1 chút gì trong câu chuyện này. Cuối cùng thì những nét truyền thống vẫn có những giá trị riêng.



- Anh thích em, nhưng anh thực lòng thích con người em lúc chat hơn ở ngoài .



Cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy ? Anh ta đang nghĩ gì trong đầu thế ? Cô có thể xé hồn mình làm hai mảnh để một đằng thì chat với anh, một nẻo thì biến thành một kẻ khác khi gặp anh chăng ? Và thế là cô cười rũ ra. Cười rũ rượi. Không nín được. Rồi cô khóc. Chao ôi, nước mắt cứ chảy thê thảm ra như suối. 

Ngắm nhìn những giọt nước mắt của cô chỉ có mỗi cái cửa sổ chat với anh giữa cái màn hình máy tính vô tri mà thôi.




Can chi mà khóc, sống trong thế giới ảo thì cái gì cũng có thể xảy ra cả. Tất cả chỉ là ảo. Nhưng cảm xúc và nỗi đau là thật.


Cô đã từng là con người theo chủ nghĩa chống lại việc máy móc thay thế con người trong mọi việc. Có một hộp mail cũng chỉ là để liên lạc trong công việc. Cô hoàn toàn không có chủ ý để máy tính làm phiền đến cuộc sống riêng tư thú vị của cô. Nhưng đó là trước khi cô biết đến cái thứ nhật ký ảo. Lạ đời làm sao, trong khi giáp mặt nhau, con người vận đủ các thủ đoạn lắt léo lẫn mưu kế cao siêu chỉ để che giấu cái tôi của mình thì khi lên mạng, vào blog, họ phơi cả ra. Họ moi họ móc, họ bới họ đào, họ lôi tất tần tật phần hồn phần tính của mình ra, trưng lên mạng. Khi đã đặt chân vào thế giới đó, cô cũng không phải là ngoại lệ.


Cô luôn nghe người ta khuyến cáo rằng "Hãy coi chừng, trên Internet chỉ rặt một lũ đểu cáng và nói dối". Nhưng buồn cười làm sao, cô lại phát hiện ra một thứ người hoàn toàn đối lập với cái "lũ đểu cáng và nói dối" ấy.


Khi lần đầu chat với anh – con người xa lạ, tất cả những gì cô biết chỉ là cái nick của anh và thế là hết. Giữa những con người đến mặt nhau còn chưa từng nhìn thấy ấy, bỗng nảy ra một thứ lòng tin mãnh liệt dữ dội, rằng, người kia dẫu có biết hết mọi bí mật của mình thì họ cũng chỉ là một kẻ abc xyz nào đó, sẽ mãi mãi không bao giờ làm hại được mình hay chỉ đơn giản là chẳng quen biết những người xung quanh mình để mà tiết lộ những điều ấy. Khi chat, con người trở nên thẳng thắn đến choáng váng và hoa mắt. Họ bỗng nhiên có lắm điểm chung đến kì lạ. Họ nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Những con chữ vô tri nhưng có lực hút dữ dội kéo họ đến gần nhau. Và cái thứ e-tình nảy sinh.


Cả anh và cô bắt đầu yêu nick của nhau.


Khi thấy dòng thông báo "[tên người kia] is now online", mỗi người họ cảm thấy như mình sắp thăng hoa và bay lên chín tầng mây, thậm chí là sắp mọc cánh để bay bắn ra khỏi cửa sổ vì vui sướng. Họ nói chuyện với nhau không ngơi nghỉ. Đôi mắt âu yếm từng dòng chữ mà người kia gõ. Ngấu nghiến từng từ một. Sao mà họ thấy người kia thú vị đáng yêu đến thế ! Mà cái con chữ sao lại ma quái đến vậy ! Chúng chỉ là chữ thôi nhưng đã tô vẽ nên biết bao hình ảnh đẹp về "người yêu" chưa bao giờ gặp của họ, người ấy mới đáng yêu làm sao, giọng nói mới ấm áp thân thương làm sao chứ ! Những điều khôi hài mà cô gõ trên màn hình, anh thích chúng đến nỗi đọc đi đọc lại và thuộc lòng như Kinh thánh. Những tâm sự của anh, cô nhớ và khắc vào tim như thể cái chuyện không đâu ấy cô đã phải trải qua một cách khổ sở. Từ bao giờ, cô chẳng thèm tự dằn vặt vì căn hộ nhỏ xíu của mình nữa. Bây giờ cô chỉ cần đúng 4 mét vuông ở góc nhà, đủ chứa cái ghế, cái bàn và cái máy vi tính để trên. Một nhà tù nho nhỏ đầy cám dỗ của cô. Nếu không buộc phải đi làm thì cô có thể tự giam mình trong 4 mét vuông đó vài ngày, với bình nước cam lạnh và vài cái bánh pizza size L được đem đến hàng ngày bằng dịch vụ. Anh đi làm về, làm cái gì cũng quýnh quáng để phóng lên giường ôm lấy cái laptop của mình, chờ nick của cô sáng lên. Họ chờ nhau online, họ nhớ và thèm chat với nhau đến phát điên phát rồ.




Họ đã nghiện nhau mất rồi. Phải trời sập và động đất hoặc sếp gọi thì họ mới dứt ra khỏi cái cửa sổ chat được. Thường thì cô vẫn luôn để anh sign out trước. Và khi dòng thông báo "[tên anh] is now offline" hiện ra, cô thấy đau khổ hụt hẫng ghê gớm. Căn phòng lạnh thênh. Thế giới im lặng khủng khiếp. Cô ghét, cô muốn đập vỡ cái máy tính ngu ngốc đã dám hiện ra dòng thông báo phi lý đó.


Anh vẫn ở đó phải không anh?


Cô từng nghe một câu nói ngạo mạn và tàn nhẫn từ một người bạn, suy cho cùng, nó cũng vẫn có nghĩa lý theo một khía cạnh mà nó ám chỉ tới : "Kẻ nào không có nick và địa chỉ e-mail thì cứ coi như người chết đi !" Vậy phải chăng một nửa số bạn bè của cô – những kẻ theo chủ nghĩa chống internet xâm phạm đời sống con người – đã chết ?


Vì thế mà cô rất sợ khi không thấy anh online. Cô sợ anh không tồn tại. Nỗi sợ hãi ám ảnh ngày đêm trong tâm trí. Không được chat với anh đã sợ rồi. Đang chat cô cũng sợ rằng chỉ sau dòng chữ thông báo anh đã offline, anh sẽ bay hơi vào không khí, và có đến chết cô cũng không tìm được anh. Cô sợ khi đến giờ – cái giờ anh thường online – mà chưa thấy anh lên mạng. Ở nơi nào đó, anh vẫn sống, vẫn tồn tại mà phải không anh, người em yêu ơi !


Chính cô cũng không thể thoát khỏi cảm giác mình là người chết nếu không online, không viết linh tinh hay phơi bày suy nghĩ của mình lên trang nhật ký ảo. Cô đã nghiện rồi. Cái thứ con bệnh còn tệ hại và thê thảm hơn con nghiện ma túy. Con bệnh ẩn mình. Con bệnh không ai có thể phát hiện ra. Con bệnh mà nếu sống một mình thì sẽ sống mòn và chết mòn trong cô đơn không ai biết đến. Những kẻ nghiện sống ảo và chìm vào internet như cô giống như những kẻ ngồi trong một nhà tù 4 mét vuông nhưng ngỡ mình cái gì cũng biết, cái gì cũng thấy, thông tin gì cũng được cập nhật. Cái tự do ảo của những tù nhân bị xích sau màn hình vi tính.


Cô và anh chưa từng gặp mặt. Tình cảm và sự hứng thú của họ dành cho nhau tăng lên cùng với số giờ chat trên mạng. Họ ngốn ngấu từng dòng của nhau. Nếu bố mẹ họ yêu nhau, yêu từ cái nhà dột mái, bố anh yêu con chó lông xù lởm chởm của mẹ anh, mẹ cô yêu cái tật uống rượu say rồi lại lè nhè hát tình ca của bố cô, thì anh và cô yêu từng cái "typo" của nhau, từng cái emoticon vô tri và nhăn nhở của nhau. Họ quấn riết lấy cái màn hình vi tính và laptop. Mắt họ xoáy đắm đuối vào avatar của nhau như thể phải nhìn thấy nó lần cuối. Họ không biết nhau ở đâu nhưng cảm thấy gần nhau vô cùng. Thế giới điên loạn, xô bồ hỗn độn này phẳng lì và con đường nối anh đến cô được kẻ bằng một cái thước dài. Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là một đoạn thẳng. Họ bấu víu vào cái đường thẳng duy nhất đó để giữ nhau. Giữ chặt lấy nick của nhau. Cho nên, họ dành cái e-tình rất mãnh liệt và nồng nhiệt cho nhau.


Cho đến một ngày họ không chịu nổi khi phải chờ đợi nhau gõ cho xong dòng chữ nữa, họ quyết định hẹn gặp nhau ở một quán cà phê xinh đẹp có hàng rào gỗ sơn màu nâu và dây hoa ti gôn leo quanh. Buồn cười thay ! Đôi bàn tay lắm chuyện của anh thường ngày gõ bàn phím như điên như dại đã khiến cái miệng quên mất chức năng của mình. Anh rất lịch sự và điển trai. Cô là một phụ nữ thanh lịch và xinh đẹp. Họ còn thiếu cái gì để mà không yêu nhau quách cho xong đi chứ? Không, họ đã lỡ yêu nhau mất rồi, nhưng mà yêu cái nick của nhau, yêu lỗi chính tả của nhau, yêu dòng chữ vô tri nhưng đầy tình của nhau trong cửa sổ chat. Anh thấy cô như người xa lạ, lạ hoắc, như chưa từng biết đến cái cô gái đứng trước mặt mình là ai, như chưa từng kể những chuyện thầm kín và buồn bã nhất của anh cho cô. Anh ngại cả việc nhìn vào mắt cô. Nhìn vào đôi mắt tí hin của cái emoticon lúc nhe răng ra cười xem chừng còn dễ hơn. Ngồi như thế mãi. Anh thực sự thấy khủng hoảng cho cái lần gặp mặt này. Anh chỉ muốn phóng xe chạy thẳng về nhà, khóa cửa, vứt áo lên ghế, nhảy tót lên giường và ôm laptop chờ cô online để nói chuyện.


Cô rõ ràng đã cảm thấy sự thất vọng của anh. Thất vọng gì chứ? Chẳng lẽ bên ngoài cô không thể đẹp bằng một góc cái emoticon hay cái avatar của cô sao? Cô đã nói điều gì không hài hước sao?


- Anh thích em, nhưng anh thực lòng thích con người em lúc chat hơn ở ngoài .


A ha, ra là thế ! Tình cảm anh dành cho cô, quả đúng 100% là e-tình. Cô đã yêu anh, nhưng cái e-tình chỉ chiếm một phần nhỏ cảm xúc trong lúc chat thôi. Cô thực tình không yêu cái màn hình máy tính bằng khuôn mặt anh. Cô đã ước ao mình không phải gõ bàn phím lọc cọc nữa, cô muốn chính mình sẽ nói những lời ngọt ngào với anh chứ không phải là bắt đôi tay gõ ra những điều trọng đại ấy. Những bàn tay là để nắm lấy nhau, sao cứ bắt nó khiêu vũ đến tê dại rã rời trên sàn nhảy bàn phím ? Cô cười rũ rượi vì sự lố bịch khi thấy loài người mắc vào cái lưới của máy móc. Mắc vào lưới tình của máy móc thì lại càng xuẩn ngốc hơn.


Trời ơi, lẽ nào anh sẽ hôn lên màn hình laptop thay vì hôn em ? Anh định vuốt ve bàn phím thay cho những ngón tay em ư ? Rồi anh sẽ "Invite to join" nick của một linh mục để hai ta cứ ngồi nhà thảnh thơi làm đám cưới, và em sẽ chỉ đơn giản gõ cái emoticon chớp chớp mắt kèm câu "Con đồng ý" khi được linh mục yêu cầu đọc lời thề trọn đời bên anh? Em ngờ rằng anh sẽ viết một phần mềm nuôi trẻ con 3D để hai ta cùng xây dựng một gia đình ảo trên internet nữa đấy, chắc thế phải không anh?


Ôi !


Thế là hết.


Vẫn hóm hỉnh nhưng lạnh lùng ráo hoảnh, cô gõ :


"Vậy anh hãy download phần mềm Virtual Woman đi ! Nó sẽ làm anh hài lòng hơn em đấy. Bây giờ em đi đọc sách ! Tạm biệt anh ! "


Không có câu "hẹn gặp lại".


Sign out.


Shut down.


Đứng dậy.


Lê bước.


Ngã xuống giường.


Vùi mặt vào gối.


Khóc từ 21 giờ đến 21 giờ 45 phút.


Rửa mặt. Pha cà phê.


Cô mở túi lấy một cuốn sách và bắt đầu đọc bên cốc latte.


Sách của nhà văn Ba Lan Janusz Leon Wisniewski.


Cuốn sách Cô đơn trên mạng.






Nguyễn Mai (tháng 6 năm 2007)

0 comments:

Đăng nhận xét